TRƯỜNG NĂNG LƯỢNG
Ánh sáng,
chỉ là vết nứt của bóng tối.
Mỗi sự vật, hiện tượng đều chứa một linh hồn
mỗi linh hồn là một tần số,
rung lên khi chạm vào sự thật.
Và sự thật,
lúc nào cũng biến dạng,
theo cách ta cảm nhận nó.
Thiện và ác,
chỉ là hai đầu của cùng một cơn sóng,
va đập vào nhau,
tạo nên nhịp thở của thế giới.
Có những nơi
đất thở bằng mồ hôi,
và có những nơi
con người thở bằng nỗi sợ.
Ta đứng giữa mọi dao động,
nghe tiếng mình dội về
từ khoảng không không có người đáp lại.
Nếu Thượng đế còn tồn tại,
Ngài cũng đang rung
như ta,
trong chiếc hộp cộng hưởng của vũ trụ.
Không có tội lỗi nào bị trừng phạt,
chỉ có năng lượng tự rút khỏi chính nó
đến khi tan thành im lặng.
Mùa xuân,
nếu còn,
cũng chỉ là một rung động nhẹ,
trên xác những tần số đã tắt.
14/10/2025
ẢO ẢNH
Ta chạy đuổi theo cuộc đời,
có ngờ đâu cuộc đời chỉ là ảo ảnh
những ảo giác về thân thể,
về thời gian,
về một “ta” tưởng như đang tồn tại.
Nhưng không,
mọi chuyển động đều để lại bóng,
mọi niềm tin đều mang dáng hình của nỗi nghi ngờ,
mà bóng rồi cũng tan
nghi ngờ rồi cũng chẳng còn.
Ta chạm vào ngày mai
và thấy hôm qua vỡ vụn
chỉ còn lại hơi thở
đang tan vào chính nó.
Có lẽ,
thứ thật nhất trên đời này
chính là cảm giác
ta đang tan.
13/10/2025
HỒI SINH
Một hơi thở cũ
vẫn còn ngân trong khoảng không đã tắt.
Có lẽ nơi ta đứng
đã từng là điểm rơi của một ánh nhìn.
Mọi chuyển động đều mỏi,
mọi im lặng đều dội,
từ bên trong chính nó.
Thời gian gấp lại như một tờ giấy ướt,
mọi hình hài tan ra,
nhưng âm vang thì ở lại.
Có một ý nghĩ
đi lạc trong chính ngôn ngữ của mình.
Nó tìm về nơi bắt đầu,
và nhận ra:
nơi đó không có bắt đầu.
Một âm thanh rơi chậm,
nảy lên một nhịp,
rồi tan.
Trong sự tan ấy
là sự hiện diện sâu nhất của tồn tại.
Một vết nứt nhỏ trong tĩnh lặng
và ánh sáng rỉ ra,
như thể thế giới đang mơ
về việc được tồn tại.
Ta lặng nghe.
Không phải nghe thế giới,
mà nghe chính mình
trở thành thế giới ấy.
13/10/2025