Tác giả Đinh Tú Anh
NHỮNG THÀNH PHỐ CHƯA KỊP SÁNG
Chúng ta rời khỏi những cánh đồng
để đi tìm giấc mơ ánh sáng
rồi nhận ra ánh sáng cũng có giờ tan tầm.
Những khối nhà bê tông
chỉ che tạm những vết nứt của những giấc mơ,
nơi cơn mưa vẫn nhớ đường quay lại.
Ở nơi gọi là văn minh,
người ta đo hạnh phúc bằng watt điện,
và bán niềm tin theo đơn vị mét vuông.
Đôi khi,
một con cá lạc bơi trong mưa,
cũng chẳng khác gì ta, kẻ lạc lối giữa những lần ngập lụt.
Thành phố là một cánh đồng,
nổi theo mùa nước nổi
nơi bùn khác bởi mùi tanh.
Những tòa nhà cao tầng mọc lên
từ lòng hoài nghi,
và người ta gọi đó là phát triển.
Chúng ta vẫn đi,
trong những buổi tối không biết làm gì với nỗi cô đơn,
vừa uống, vừa tin rằng ngày mai sẽ sáng hơn hôm nay.
Nhưng đôi khi,
ánh sáng bật lên
chỉ để soi rõ hơn
cái trống rỗng trong mỗi một con người.
09/10/2025.
LŨ
Những con đường thở hổn hển dưới làn nước đục,
những chiếc xe hơi nổi lềnh phềnh như những xác cá chết,
những dòng người rũ rượi như di tản giữa những lúc sắp có chiến tranh,
tất cả vẽ nên cảnh quan độc đáo của những đô thị.
Những ngôi nhà làm lễ rửa tội bằng bùn,
những bậu cửa cúi đầu nhận lỗi,
tiếng gió rít như một bản thánh ca.
Cây cầu cũ trôi đi,
để lại một khoảng trống
trong phòng máy lạnh
chúng ta đang bàn về khí hậu, luật nhân quả và giá nhà đất.
Trên cao
Những tầng mây đen cười sằng sặc
Bằng giọng của những vệ tinh quan trắc môi trường.
Thượng đế nhìn xuống nhân gian
thấy mọi việc vẫn đang diễn ra rất bình thường
như chưa từng có chuyện gì bất thường xảy ra ở đây cả.
10/10/2025
NHÀ Ở ĐÂU?
Ta mang theo một cái va li
Đựng vài mùa đã cũ,
và linh hồn,
đã từng cháy đến tận lõi.
Người ta đi, vì sợ đứng yên,
ta đứng yên, để thấy mình đang trôi.
Giữa chợ đời,
mọi âm thanh đều là vỏ rỗng của im lặng,
mọi chuyển động đều sợ sự dừng lại của mình.
Có kẻ hỏi ta nhà đâu,
ta chỉ vào ngực,
họ cười.
Ta chỉ xuống đất,
họ im lặng.
Rồi sẽ có một ngày,
tất cả họ cũng đều sẽ hiểu:
chúng ta đều dọn về cùng một nơi.
Thế giới này
suy cho cùng cũng chỉ là một chiếc va li nhựa,
chứa đầy những ảo ảnh nhân sinh,
những con đường không biết điểm dừng,
những linh hồn nhầm lẫn mái nhà thật.
Ta ngồi nghe cơn mưa rơi tan trên mái,
thấy mình chậm rãi hóa vào bụi,
và bỗng hiểu
rằng sống
cũng là chuỗi hành trình ta đang trở về nhà.
10/10/2025